Sáng tác mới

Hồi ức những vòng xe

Ai cũng có một kỷ niệm và hồi ức cho riêng mình. Với tôi, kỷ niệm và hồi ức ấy là cả một tình yêu thương vô bờ bến, là hành trang động lực để tôi tự tin bước vào đời…
Có thể nói gia tôi lúc ấy nghèo lắm, bữa cơm ngon chỉ được đếm bằng con cua con cá ba bắt ngoài đồng, hay là cà dầm tương, đậu tương kho, muối quẹt,…Cực khổ là vậy, nhưng vì tương lai các con, ba mẹ vẫn tằn tiện chịu cực chịu khổ để lo cho hai chị em tôi vào đại học để sau này bằng bạn bằng bè, làm ông này bà nọ đỡ “cày cuốc như ba mẹ”. Hiểu được cảnh nghèo khó, khi bước chân vào giảng đường đại học tôi đã chật vật vất vả với nhiều việc làm thêm: dạy kèm, phục vụ, tiếp thị mì,…là những công việc mà một cô bé sinh viên da thì đen, người thì gầy cứ “lầm lũi” vừa làm vừa học ngày qua ngày..
Nếu như lần đó mẹ không bệnh và tôi không “làm chuyến hành trình về quê bằng xe đạp” thì có lẽ giờ đây tôi không giữ cho mình một hồi ức và kỷ niệm đẹp , để khi thất bại hay vấp ngã tôi chợt nhớ và nó là động lực để tôi đứng lên. Nhớ ngày ấy,hay tin mẹ bệnh, nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ mẹ cồn cào ruột gan, mẹ bị bệnh mà nhà không có tiền càng làm tôi thêm lo, nhận phần lương 500 ngàn từ lớp dạy kèm, tôi bàn với em trai về quê thăm gia đình. Suy đi tính lại, nếu đi xe đò 2 chị em tốn hơn 100 nghìn cho lượt đi và về. Thế là, 2 chị em quyết định “cưỡi” xe đạp về quê, vừa tiết kiệm chi phí đi lại vừa dư ra được một số tiền mua thuốc cho mẹ.
3h30 sáng, khi mọi người còn yên giấc là lúc 2 chị em hì hục chuẩn bị quần áo về quê. Chạy dọc theo đường ray xe lửa, băng qua những đọan đường vắng, hai bóng dáng lẻ loi đang cố nhòai mình với mong muốn sớm về gặp lại gia đình. Cặp bản đồ trong tay, tôi cố đạp thật nhanh. Vượt qua cầu Nhị Thiên Đường, băng qua bến xe quận 8 trời đã sáng hẳn. Lúc này cảm giác ê ẩm đã bắt đầu manh nha trong người. Tôi cố lắc lắc người cho “dãn gân cốt”, thằng em chốc chốc nhìn tôi cười động viên: – Cố lên hai ơi!
Từng vòng bánh xe quay là từng giọt mồ hôi tôi rơi, tóc tôi bết cả mồ hôi,  hai bàn tay tôi rám nắng, đỏ hoe, lòng bàn tay bong bóng những bọng nước phòng rợp. Tôi như muốn bật khóc…nhưng nghĩ đến cảnh quê nhà, nhớ đến vòng tay mẹ tôi thấy mình phải cố gắng, phía trước còn cả một quãng đường dài.
Băng qua địa phận  Bình Chánh, rồi Cần Giuộc, Cần Đước– Long An, ông mặt trời như theo chân 2 chị em tôi, thấy thương 2 chị em, có đôi khi ông dịu chút nắng chói chang .
Quãng đường phía trước còn xa dịu vợi, nắng theo chân nắng, vòng bánh xe vẫn quay, cái nắng lúc 10- 11h thật kinh khủng, như thiêu như đốt. Tôi không nhớ mình đã quệt mồ hôi (giống như quệt nước rửa mặt) bao nhiêu lần, hai chị em cố gắng nói những câu chuyện vui cho nhau nghe để quên đi cái nắng và cái mệt đang oằn ọai trong người. Thời gian nghĩ ở Phà Mỹ Lợi là thời gian tôi vui nhất, tôi muốn nằm dài xuống băng ghế, tôi muốn nhắm mắt ngủ tại đó một giấc… nhưng không, tôi đã vượt 2/3 đọan đường, tôi phải cố lên để về với ba mẹ .Thị xã Gò Công hiện ra trước mắt:- Sắp về tới nhà rồi 2 ơi! 15 km nữa thôi.- Em tôi hô to, mừng rỡ.
Đạp xe hơn 6h đồng hồ, 2 chân tôi không còn cảm giác 2 mông tôi như 2 cục than đỏ rực, đầu tôi nặng như quả chì, mắt tôi nhòe đi vì bụi vì mồ hôi, tóc tôi ướt, trán tôi bê bết tóc. Trên con đường mòn dẫn vào nhà, 2 chị em dừng lại thay áo, chiếc áo khóac ướt nhét vội vào ba lô, giấu đi. Dừng xe trước cửa nhà, nhìn đồng hồ 12h30. Hôm đó, hai chị em tôi kể cho ba mẹ nhiều chuyện ở Sài Gòn lắm, tất cả đều nói thật, chỉ có một chuyện tôi đã nói dối. Và ba mẹ cứ nghĩ hai chị em tôi đi xe đò về.  Trao ba mẹ 500 ngàn, ba mẹ ngạc nhiên, và bảo tôi giữ lo việc học, tôi bảo con còn tiền dạy kèm, ba mẹ yên tâm. Cảnh nghèo, ăn uống thiếu thốn, nhìn ba mẹ tiều tụy, tôi thấy đau lắm. Cả cuộc đời ba mẹ hi sinh cho hai chị em tôi
Và giờ, tôi đã ra trường đi làm, em trai tôi cũng thế. Chiếc xe đạp ngày nào giờ là kỷ niệm. Cho đến ngày hôm nay, ba mẹ tôi vẫn không hề biết được điều bí mật ấy, nó là bí mật của riêng hai chị em tôi và có lẽ nó sẽ được giữ kín mãi mãi….Ba mẹ, 2 chị em con xin lỗi, con đã nói dối, nhưng sự nói dối ấy xuất phát từ tình yêu: Con yêu ba mẹ nhất trên đời này! Con yêu gia đình mình, yêu cái mái ấm nhỏ ấy nhưng nó thật hạnh phúc và rộn vang tiếng cười của ba mẹ của hai chị em con, đó là tiếng cười cho con cảm giác bình yên nhất. Gia đình của con, ba mẹ của con!


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

4 Tuần Internet Marketing Coaching